Hội chứng nghiện & sợ mobile
Biết nhau từ trước, nhưng lần nào “tái hợp”, chúng tôi cũng có thật nhiều chuyện “thâm cung bí sử” mà chỉ những chuyên gia unlock, thợ sửa chữa, “nghệ sĩ mod”… mới hiểu để nói cùng nhau.
“Mong một ngày không có mobile”
Họ đã nói thế - không cần suy nghĩ - khi được hỏi về cảm giác của người luôn luôn tiếp xúc với chiếc điện thọai di động bằng cả hai con đường: tự nguyện lẫn bắt buộc. “Làm cái nghề này nó thế, nhìn mãi điện thoại cũng thấy chán, nên nhiều lúc chỉ mong một ngày không có điện thoại xem cuộc sống nó thế nào”. Cả hai “tên tuổi” trong lĩnh vực hẹp “biến đổi mobile”, Tuấn Anh và Tùng Lâm đều nói vậy. Làm ở 2 góc độ khác nhau, một người là chuyên gia unlock - lĩnh vực chúng tôi thường đùa là chuyên gia “mổ xẻ” kiếm tiền, một người là chuyên gia “độ dế” - lĩnh vực có cái tên “mặc áo mới cho Em”, thế nhưng họ gặp nhau ở rất nhiều điểm chung. Đặc biệt, cả hai đều không học một khóa đào tạo nào về điện tử, chỉ tình yêu và đam mê với “dế” đã đưa họ đến với nghề như một mối lương duyên trời định.
Tuấn Anh vốn là dân “ngọai đạo” với mobile. “Thời đi học, trở thành sinh viên chuyên ngành lịch sử, sau lại kịp “bổ túc” thêm hai tấm bằng báo chí và ngoại ngữ… và cũng chưa có ý nghĩ tham gia kinh doanh mobile. Rồi thì cũng đi làm báo một thời gian nhưng “chẳng hiểu số trời run rủi thế nào mà tôi lại xoay đi làm cái điện thọai này”. Ban đầu tự học cũng ngờ nghệch hay mắc lỗi như bất kỳ anh thợ “chân ướt chân ráo” nào mới vào nghề. Nhưng được cái Tuấn Anh chăm mày mò lại thông minh nên hiểu sâu bản chất và giàu sáng tạo. Đến khi biết rằng mình đã có thể làm chuyên nghiệp thì mới giật mình vì đã… bỏ hết các nghề ngỡ sẽ theo mãi khi là sinh viên.
Khác với Tuấn Anh, Tùng Lâm chọn cho mình một hướng đi khác – “độ dế”. Nhiều người bảo Lâm là hoài cổ khi chỉ chọn cho mình những chiếc điện thọai “cổ lai hi” để độ. Say mê với SL45, Tùng Lâm và nhóm bạn đã thành lập Câu lạc bộ SL4x. Trước hết là để anh em họp nhau, trao đổi về kinh nghiệm độ “dế”, sau là để làm việc dựa trên tinh thần hợp tác và cùng phát triển. Thứ mà Lâm luôn mang bên mình không phải là chiếc điện thọai mà là cái sim số. “Người ở đâu thì sim ở đó vì tiện máy nào thì lấp vào”. Lâm kể có lần vào Hale Club, mấy anh bảo vệ cứ theo sát từng bước, cho tới khi ra khỏi quán mới thôi. Thì ra vì Lâm “đeo” chiếc Nokia 9100 to vật vã bên sườn nên họ nghi là “khủng bố” có mang vũ khí nên phải theo dõi. Mang trong mình nhiều tham vọng, tháng 8 năm sau, Lâm sẽ sang Mỹ theo học kinh tế. Xa đất nước, nhưng không thể xa nghề, xa bạn. “Mình sẽ vẫn gửi bản thiết kế vể đây để anh em trao đổi và làm việc. Sẽ săn lùng thêm hàng khủng và nhất quyết không bỏ nghề”, chàng trai ngoài 20 tuổi khẳng định.
Yêu mobile như thế mà cũng có ngày cả thợ “mổ xẻ” lẫn thợ “mặt áo mới” đều phát hoảng khi nhìn thấy chúng. Rút khỏi người… 3 cái di động (1 iPhone, 1 HTC Touch, 1 điện thọai 2 sim của HT Mobile), “phù thủy” Tuấn Anh kêu trời: “có những lúc chỉ muốn bỏ ra hoang đảo cư ngụ vì ở đó không có mobile, không sóng di động cho cái tai, cái miệng đỡ mệt”. Than thở xong anh lại cười bảo: “Nói thì nói thế thôi, chứ sống thế nào được. Chắc không trụ nổi 2 ngày. Có những ngày cuối tuần, thử tắt điện thoại xem cảm giác thế nào? Được một lúc, thấy thiếu như “thằng nghiện thiếu thuốc” lại mò mẫm nghịch máy, cái màn hình di động lại sáng chói và nhạc báo tin nhắn kêu inh ỏi”. Tò mò, tôi hỏi nhiều điện thọai đến thế thì sử dụng thế nào “cho hết” - “phù thủy” Tuấn Anh cười tít: có nhiều nhưng chỉ sử dụng một chiếc gọi chính, còn lại là “để có” cho vui. Cụ thề, iPhone chủ yếu giúp thỏa mãn cái tính hiếu kì ưa chinh phục, cái điện thoại HT 2 sim dùng chỉ để biết “công nghệ” 2 sim, còn chủ yếu là chiếc HTC Touch “chấm chấm chọt chọt” vừa “khóai” vừa hữu dụng.
Ngược lại, Tùng Lâm cứ kiên quyết với mấy chiếc di động thuộc dạng “nồi đồng cối đá”. Cả mấy cái anh chàng này dùng đều màn hình đen trắng, ăng-ten dài và chỉ có một vài tính năng nổi trội. Anh chàng quan niệm, điện thoại là công việc, chẳng để làm gì nếu cứ chạy theo thời trang. Máy “chú dế” cổ lỗ sĩ hóa ra lại bền…
Chuyên gia nhưng “tai nạn” như thường…
Làm báo về di động, chúng tôi có dịp tiếp xúc với các nhà phân phối chính hãng. Và nhiều người trong số họ trở thành bạn bè thân thiết của chúng tôi. Mỗi lần muốn mua điện thọai, chúng tôi lại í ới hỏi các anh để được tư vấn. Nhiều lúc anh em trong đội đùa nhau, “các bác bán điện thoại nhiều thế, tha hồ dùng, để lại cho tụi em một cái rẻ rẻ nhé”. Các anh cười: “Mấy cô cứ đùa. Bọn anh bán điện thoại, dùng điện thoại nhiều nhưng chẳng phải của mình”.
Thú vị ở chỗ, mỗi khi có mẫu điện thoại mới chuẩn bị “ra lò”, mấy anh chàng “bắt mắt” bên đội sản phẩm của FPT Nokia lại gọi điện hoặc nhắn tin cho mấy “cô cậu” phóng viên chúng tôi sang cùng “mục sở thị”. Cái khen cái chê nhưng cảm giác lạ lạ, mới mẽ khi là một số ít người ngắm sản phầm trước khi bán rộng rãi cũng rất “yomost”. Nguyễn Anh Tuấn, chuyên gia sản phẩm của FPT thật thà. “ Là những chuyên gia về sản phẩm nên chúng tôi có điều kiện và bắt buộc phải tiếp xúc với sản phẩm mới đầu tiên. Ban đầu, rất háo hức mỗi lần cầm “chú dế” mới cứng, thấy thú vị vô cùng khi được tháo tung, được test chức năng và thở phào khi không có gì trục trặc.
Anh Nguyễn Quốc Thắng, phó phòng kinh doanh và tiếp thị sản phẩm không chịu nói ngay mà lại kể theo trình tự, bắt đầu từ 2 “chú dế” đời đầu sử dụng. “Chú” đầu tiên có dáng vẻ cực kỳ hiện đại so với thời điểm lúc đó: Chiếc Nokia 3210 trị giá 3 triệu VNĐ với thiết kế một thân không ăng-ten nổi bật. Dùng được một thời gian, anh Thắng chuyển sang “cô dế” 8310 màu đỏ, nhìn khá nữ tính nhưng được cái là mẫu đầu tiên có FM radio. Trong lúc cao hứng, anh thú nhận: “Lúc ấy để ĐTDD trên bàn, có cuộc gọi hay tin nhắn là nó rung bần bật, cũng được vài chị em chú ý… Thế là tôi lại tự hiểu rằng: Thu hút chị em là mục đích không thể thiếu khi quý ông dùng di động”.
Nhưng rốt cuộc, dù là chuyên gia cũng không trách khỏi một vài “tai nạn nghề nghiệp”. Anh Thắng đã từng phải toát mồ hôi vì không ít lần bill thanh toán dịch vụ tăng vùn vụt. Số là trước khi tung một mẫu mới, nhân viên của hãng hay của nhà phân phối thường test máy tại khu vực để phát hiện sai sót cuối cùng. Trong quá trình test, máy sẽ gửi tin nhắn dạng tự động dạng báo cáo về trụ sở tại Phần Lan. Đương nhiên, những tin nhắn ấy sẽ tính theo mức giá dịch vụ quốc tế. Thế là hoá đơn ngay lập tức phi mã. “Choáng nhưng đó là nghề nghiệp nên mình không thể tránh hết được” – anh cười.
Là một chuyên gia sản phẩm nên Anh Tuấn hiểu rất rõ sản phẩm nào tốt, xấu. Nhưng không phải lúc nào anh cũng chọn được những chiếc mobile chất lượng “ngon” nhất. Chiếc điện thoại đầu tiên mà Anh Tuấn sử dụng là Nokia 6150. Đây là chiếc điện thoại không có rung, bởi thế nên anh đã gặp khá nhiều bất tiện khi sử dụng, ví dụ như khi đứng ở chỗ ồn ào, hay đi trên đường thì không thể biết được có người đang gọi mình, vì vậy các cuộc gọi nhỡ thường rất nhiều. Và hậu quả là anh thường bị trách là vô tâm vì không nghe máy.
Lời khuyên từ “người trong cuộc”
Một vị khách khác, anh Mai Triều Nguyên đến với chúng tôi bằng một tâm trạng khá hứng khởi trước thềm năm mới. Vốn là ông chủ của một chuỗi cửa hàng điện thoại di động mang tên mình: Mai Nguyên, anh Nguyên đưa ra một vài lời khuyên, mà theo tôi nghĩ, đó còn là một món quà quý giá mà anh dành cho đọc giả e-Chip Mobile. “Nếu bạn là một người phải liên lạc nhiều và luôn luôn được kết nối thì hãy chọn một chiếc điện thoại như Nokia 1110i, cái điện thoại mà tôi vẫn thường dùng. Nếu bạn cần một chiếc điện thoại hỗ trợ tốt cho công việc thì không có loại nào tốt hơn những chiếc mobile chạy hệ điều hành Symbian hay Windows Mobile, như tôi cũng có một chiếc Nokia E90 để hỗ trợ. Còn nếu muốn khẳng định vị trí của mình thì có rất nhiều mẫu điện thoại cao cấp hiện nay bạn có thể tùy ý chọn, như Mobiado cũng là một ví dụ”.
Những lời khuyên ấy kết thúc bài viết của chúng tôi, nhưng lại không kết thúc với ai đó, nhất là với các anh, những người làm về mobile thì chuyện về điện thoại dài đến bất tận.
Theo: eCHIP Mobile
MỜI BẠN BÌNH LUẬN VÀ ĐẶT CÂU HỎI
Hội chứng nghiện & sợ mobile